Qua câu chuyện ngắn về cuộc đời mình, tôi mạnh dạn đề xuất một sân chơi, một nơi gặp gỡ của cư dân Waterpoint mà khi đến đây họ được chạm và hòa vào thiên nhiên, chỉ có chạm nhau như thế mới có cảm nhận sâu sắc, có tình cảm sâu đậm với thiên nhiên, tôi nghĩ rằng đây là sân chơi có tính giáo dục trẻ yêu thiên nhiên, tôn trọng thiên nhiên một cách tốt nhất.
Lý do chọn đề tài
Tôi xin phép được kể về câu chuyện của đời mình. Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê xa xôi của một tỉnh thuộc duyên hải Nam Trung Bộ Việt Nam – Bình Định, nơi thiên tai xảy ra hàng năm nên đời sống người dân còn nhiều cơ cực. Làng của tôi nằm men theo con sông La Tinh, còn xóm của tôi nằm bên eo của con sông (gần giống địa thế với Waterpoint). Khi còn là học sinh tiểu học và trung học, tôi luôn ước ao nơi mình sống sẽ đẹp giống như các thành phố lớn mà tôi được xem trên tivi. Hoặc ít ra sẽ được như trên thị trấn cách nhà tôi tầm 20km, nơi có đường bê tông chạy đến từng nhà, không phải là những con đường đất đỏ mà cứ đến mỗi mùa mưa lại trở trên trơn trượt như làng tôi. Thuở ấy, đồng phục học sinh của chúng tôi là quần trắng và áo trắng, ấy mà cứ đến mùa mưa thì nó chuyển sang màu đỏ của đất, màu đỏ của nơi tôi sống, tôi có một chút ghét về điều đó.
Có một kỷ niệm khác mà có lẽ tôi không bao giờ quên, vào một ngày mưa tháng mười, khi nước lũ về, dòng nước cắt ngang xóm và xóm tôi trở thành một ốc đảo. Hôm đó, tôi và em gái đi học, chúng tôi phải đi bằng xuồng qua đoạn nước chảy xiết đó. Nhưng lúc đó vì chỉ có tôi và em nên Chú chèo xuồng quyết định là đặt anh em chúng tôi lên xuồng và đẩy qua cho nhanh. Tuy nhiên dòng nước lũ chảy quá mạnh, xuồng không đi đúng hướng như Chú mong muốn, anh em chúng tôi đã bị cuốn theo dòng nước. Thật may mắn cho tôi là tôi vẫn còn ngồi đây giúp em gái viết lên ước mơ của cả hai anh em.
Suốt tuổi thơ của tôi gần như tôi căm ghét thiên nhiên vì nó quá tàn nhẫn với tôi, với con người quê tôi. Nhưng đến khi lớn lên, tôi nhận ra rằng mình cũng được nó cho quá nhiều thứ, vùng đất hạ lưu màu mỡ, một con sông tạo nên tuổi thơ tôi với bao thứ trò chơi nào là tắm sông, bắt cá, đá banh trên bãi cát, lăn lê trên bãi cỏ vào những ngày chăn bò, và đặc biệt là dải đất sét men con sông, mỗi nó thôi mà chúng tôi có thể sáng tạo ra bao nhiêu thứ trò chơi như trượt bằng mông, leo trèo ở những bờ vực, và dùng nó để nặn những thứ mình thích.
Hiện tại, tôi đã và đang được sống, được làm việc tại một thành phố như ngày xưa tôi hằng mong ước, nhưng tôi vẫn luôn thao thức về nó, về ĐẤT SÉT, NƯỚC, SỎI ĐÁ, CỎ, CÂY VÀ BẦU TRỜI. Mỗi khi một đô thị mọc lên tôi lại xót cho mặt đất, mỗi khi hàng cây cổ thụ chặt đi tôi lại nhói lòng cho chúng ta, và nhà hàng xóm xây bê tông bịt kín ngôi nhà của họ tôi lại cảm thấy thương họ và thương cho cả tôi. Phải chăng vì tôi quá gần với thiên nhiên để rồi giờ đây ngày càng xa nó tôi lại thấy yêu quý và trân trọng nó một cách sâu sắc hơn.
Qua câu chuyện ngắn về cuộc đời mình, tôi mạnh dạn đề xuất một sân chơi, một nơi gặp gỡ của cư dân Waterpoint mà khi đến đây họ được chạm và hòa vào thiên nhiên, chỉ có chạm nhau như thế mới có cảm nhận sâu sắc, có tình cảm sâu đậm với thiên nhiên, tôi nghĩ rằng đây là sân chơi có tính giáo dục trẻ yêu thiên nhiên, tôn trọng thiên nhiên một cách tốt nhất.
Để lại đánh giá