Những nốt nhạc thăng trầm trong cuộc đời người nghệ sĩ

Hãy xem cách nhà văn tự do Julia Bainbrigde đã biến những cung bậc cảm xúc này vào nghệ thuật và sự nghiệp của mình như thế nào nhé.


Con đường sự nghiệp hiếm khi nào rõ ràng. Nhiều người trong chúng ta không thể hình dung được khi nào chúng ta thành công, trong nhiều năm nữa hay cả một thập kỉ?

Ở một số khía cạnh, có thể thấy Julia Bainbrigde đã vạch ra con đường sự nghiệp khá rõ ràng cho bản thân cô – nhà báo tự do, người dẫn chương trình podcast, tác giả của một cuốn sách sắp ra mắt về các loại cocktail không cồn – niềm đam mê viết lách và kể về câu chuyện của người khác đã có từ khi cô còn trẻ. Cô viết cho báo trường hồi còn học đại học, và một trong những công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp là làm báo. Từ đó, cô đã cộng tác với thương hiệu quốc gia như Food & Wine, Bon Appetit, và gần đây nhất, Atlanta Magazine, nơi cô là biên tập viên về chuyên mục ẩm thực.

Nhưng ít ai biết được, sự nghiệp của cô cũng trải qua nhiều biến cố bất ngờ. Khởi nghiệp với vai trò là một nhà báo chuyên mục ẩm thực, nhưng chủ đề đam mê thực sự của cô là về các mối quan hệ giữa con người và sự cô độc – những chủ đề này đã được cô làm chương trình podcast vào năm 2016 – cũng như mối bận tâm của cô đến các loại thức uống có cồn – được cô chia sẻ trong quyển sách xuất bản năm ngoái.

Khi có nhiều kinh nghiệm viết sách hơn, nhiều sở thích và dự án khác nhau hơn, Bainbrigde lại cảm thấy mình như đứng giữa ngã tư đường: liệu rằng việc viết sách có mang lại cho cô nhiều điều tốt đẹp hơn không?

Cũng vì thế, Bainbrigde đã chia sẻ về cuộc sống theo đuổi những sở thích khác nhau, sự cô độc (đôi khi là cô đơn) khi làm nghề tự do, và lý do tại sao sự sáng tạo vô định vừa là một phép màu cũng vừa là gánh nặng.

Cảm hứng viết về ẩm thực của cô xuất phát từ đâu?

Khi tôi nhận ra ẩm thực là một lăng kính thu nhỏ về bản thân chúng ta. Tôi từng là một sinh viên đại học ngành nhân chủng học, vì thế tôi được tiếp xúc với khía cạnh học thuật và tác giả nhìn nhận như thế nào các nét văn hóa thông qua ẩm thực của họ như: họ ăn và không ăn gì, mối liên hệ giữa ẩm thực cùng bản sắc đặc trưng. Và từ đó, tôi chọn hướng đi cho mình là viết về ẩm thực, lẫn con người qua việc làm cho một tờ báo ẩm thực

Công việc đầu tiên của cô là tại Food & Wine, sau đó là Yahoo, Bon Appetit, và Atlanta Magazine. Nhưng vào năm 2016, cô bắt đầu loạt chương trình podcast mang tên The Lonely Hour – chủ đề xoay quanh sự cô đơn và cô độc của con người. Điều gì đã đưa cô đến quyết định đó?

Ăn uống và ẩm thực là về sự kết nối. Trong khi đó, sự đơn độc lại là một mảnh ghép khác, đại khái như: tôi nghĩ rất nhiều về nó – sự kết nối và mảnh khuyết của nó.

 Khi tôi 33, chuyển đến sống tại New York và tìm kiếm bạn trai. Các ứng dụng và gameshow hẹn hò khiến việc yêu đương trở nên khá nhàm chán với tô. Tôi tự hỏi liệu mình sẽ cô đơn mãi mãi sao? Nhưng cũng chính vì câu hỏi này cùng niềm đam mê vào chủ đề “cô đơn” kì lạ mà tôi dần nghiên cứu nhiều hơn cách công nghệ đang làm chúng ta xa cách trong các mối quan hệ con người. Hơn nữa, tôi thấy có rất nhiều người sống cô độc và cứ thế già đi. Trí tò mò khiến tôi muốn nghiên cứu nó nhiều hơn.

“Có một ranh giới rõ ràng giữa cô đơn và cô độc. Trong khi cô đơn nói về một trạng thái thì cô độc lại ám chỉ cảm giác trong nội tâm con người”

Tôi luôn nhận thức sâu sắc khía cạnh con người là một thực thể không bao giờ hoàn hảo, trong cách chúng ta kết nối với mọi người và chịu ảnh hưởng từ các mối quan hệ đó. Chúng ta luôn phải đấu tranh với bản ngã của riêng mình, và vì thế đôi khi lại biến chúng ta thành một người khác, không thể tìm kiếm tình yêu hoặc cảm thấy bản thân không xứng đáng với nó. Đó là lý do tại sao tôi chia sẻ về sự cô đơn trên chương trình podcast: đây là một phần của chúng ta – một thông điệp cần suy nghĩ ngẫm lại nhiều lần

Sự cô đơn và cô độc ảnh hưởng đến quá trình sáng tạo của cô như thế nào?

Khi tôi ở một mình – đi dạo hoặc không nghe bất kì bản nhạc nào, đó là lúc nguồn ý tưởng tìm đến tôi.

Tôi cũng muốn nhấn mạnh sự quan trọng của khoảnh khắc này đối với tất cả chúng ta. Chúng ta hiện nay đang chìm đắm vào các thiết bị công nghệ giải trí. Chúng tối tân và hiện đại, và chúng ta lạm dụng chúng. Tôi tự hỏi chúng ta đã mất đi điều gì và có thứ gì chúng ta muốn tìm lại không?

Tôi nghĩ rằng sự cô đơn mang đến một cảm giác thật tuyệt vời khi viết lách. Nhưng nó cũng có thể cản trở công việc của ta. Đôi khi tôi thực sự cô đơn và chán nản, tôi chỉ muốn vứt bỏ tất cả và ở một mình. Khi đó, bia rượu và các chương trình TV nhảm nhí tự nhiên thú vị hơn. Ý tôi là, cái gì cũng có hai mặt của nó cả.

Đây cũng chính là sự cân bằng. Tôi cần một lượng lớn thời gian ở một mình, nhưng cũng cần phải có các mối quan hệ xã hội. Bởi, con người sinh ra vốn dĩ đã là những mảnh ghép trong xã hội bao la này rồi.

Hiện cô đang viết một cuốn sách gồm những công thức cocktail không cồn. Bia rượu và sáng tạo thường liên quan với nhau cô có nghĩ như vậy không, và cô có sử dụng chúng trong những năm qua không?

Thật không may rượu bia đôi khi lại là người bạn tốt nhất khi lòng cảm thấy rối bời – dù chỉ là trong giây lát. Nó giúp tôi trở nê thoải mái hơn với những trang sách, và cả với người khác nữa. Tôi và bia rượu là một câu chuyện dài và khi giải mã được mọi thứ, tôi đã quyết định gạt nó ra khỏi cuộc sống của mình. Khá khó khăn đó chứ, đôi khi tôi lại tìm đến nó, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng. Hiện tại tôi trở nên vui hơn, là một người bạn, một đồng nghiệp tốt hơn khi tôi tỉnh táo.

Gần đây cô đã chuyển về lại New York từ Atlanta để viết sách và làm chương trình podcast. Tại sao cô quyết định như thế?

Tôi cảm thấy mình đã quay về đúng chỗ mình muốn, cố gắng tìm kiếm bản thân và những gì mình quan tâm. Tôi bỏ công việc biên tập full-time của mình để tập trung vào các dự án có ý nghĩa với bản thân mình hơn. Nó là một nước cờ nguy hiểm, vì sống ở New York cực kì đắt đỏ. Nhưng trở lại nơi đây cũng có nghĩa là được ở bên cạnh những người khiến tôi được là chính mình. Đôi khi người khác hiểu ta hơn chính bản thân ta, hoặc khiến ta nhớ về hình ảnh bản thân mình. New York là một nơi rất khắc nghiệt, nhưng nó cũng là nhà của tôi, là nơi người thân của tôi đang ở, một vài người tôi đã quen biết từ khi tôi năm tuổi, những người yêu thương tôi vì chính tôi.